Search This Blog

Friday, 20 March 2020

Vô minh - định kiến

https://www.facebook.com/groups/441666110051052/?multi_permalinks=509854949898834%2C508602293357433&notif_id=1584511729743329&notif_t=group_activity&ref=notif

#thienluong
27/05/2019
VN chúng ta đang gặp một tình trạng đáng ngại, là sự ngu dốt của hầu hết cư dân phây búc. Trước bất kỳ vấn đề xã hội nào, chúng ta cũng thấy những quan điểm hoàn toàn cảm tính, bầy đàn, không dựa trên một chút lô-gích nào. Quan điểm của hầu hết người Việt đều có sẵn, tức là trước khi có cái sự việc hiện tượng đó, ta cũng có thể đoán ngay ra phản ứng của họ. Tư duy của phần lớn trí thức VN, vì vậy, không hơn gì cái điện thoại Tàu.
Nguyên nhân của việc này thực ra đã được Phật tổ chỉ ra rồi: đó chính là sự Vô Minh, một từ rất khó dịch, hay được hiểu đơn giản là ngu, còn theo tôi nó hàm chứa cái nghĩa về sự Định kiến; kẻ Vô Minh không hẳn là ngu mà là bị Định kiến. Càng nhiều Định kiến càng ngu, và dĩ nhiên càng ngu thì càng khổ.
Kinh Phật có câu, đại ý, này tỳ kheo, cái mà ngươi nhìn thấy chỉ là bông hồng trong tủ kính mà thôi. Một câu rất thâm thuý, cái ta nhìn thấy tưởng như rất rõ ràng, nhưng cũng vẫn bị một lớp kính làm méo đi, và lớp kính đó chính là Định kiến.
Định kiến là gì, nó được xây dựng từ kinh nghiệm, ví dụ như cứ nhìn thấy ai bước xuống từ chiếc BMW đời mới là ta nghĩ ngay bác này giàu có sung sướng lắm đây, hoặc ta thấy hai người khoác tay nhau, hay chụp ảnh ôm ấp trên phây, ta sẽ nghĩ ôi họ đang hạnh phúc lắm. Thấy cô nào ngực to, ta sẽ nghĩ ngay, ôi cô này chắc người đẹp lắm đây.
Thực ra nhiều khi bác đi BMW nợ ngập cổ, xe thì thế chấp ngân hàng, còn hai bạn khoác tay nhau kia thì mỗi bạn có một người tình công sở, và cô ngực to kia thì bên trong toàn giấy báo, à quên, mút xốp hay silicon.
Tuy nhiên do kinh nghiệm, do cả những cái chúng ta thu lượm được hàng ngày, do báo chí sách vở nhà trường, mà trong đầu chúng ta đã hình thành những định kiến, làm cho ta không còn nhìn được sự vật đúng như nó có nữa.
Ngoài ra, Định kiến, theo quan điểm Phật giáo, còn đến từ Nghiệp kiếp trước. Tức là chúng ta sinh ra đã bị định kiến rồi. Những cái phản ứng như nhìn gái chân dài, ngực nở là ta thấy thích ngay, chính là một dạng Nghiệp chướng, truyền lại từ kiếp trước.  
Và tu tập chính là con đường xoá bỏ định kiến, cả đời này cả đời sau, khi nào chúng ta nhìn bông hồng chỉ thấy nó là bông hồng thôi, nhìn chiếc BMW chỉ thấy nó là chiếc BMW thôi, nhìn gái chỉ thấy gái thôi, thì lúc đó mới hết Vô Minh. Và lúc đó ta mới thoát được khổ.
Còn có ăn có học đến mấy, có là kỹ sư bác sỹ, giải nọ giải kia, tổng giám đốc công ty số 1 số 2 VN, mà đầu óc còn Vô Minh, thì vẫn còn khổ, và vẫn còn ngu dốt.

No comments:

Post a Comment