Nhân dịp anh Trump bế quan chặn cả 2 láng giềng - bàn về tình hàng xóm của Mỹ Huệ Quốc.
Nhiều anh chị, đặc biệt là các anh chị dâm chủ rất hay lôi Mỹ ra để làm hình mẫu để bài Tàu, rằng thì Mỹ tử tế không ăn cướp đất của hàng xóm, còn Tàu mất dạy chỉ rình rình cướp biển đảo của ta trời ơi đau xót quá.
Tuy nhiên các anh chị càng lôi cái này ra, càng thể hiện mình ngu và không hiểu lịch sử mà thôi. Tôi tạm bỏ qua không cần tính thời kỳ ăn cướp diệt chủng thổ dân để mở đất của người Mỹ, thậm chí bỏ qua nốt 2 lần đánh hàng xóm Mexico để cướp đất, biến thằng cao bồi Mễ láng giềng phía Nam từ một đất nước có diện tích lớn hơn Mỹ (và lớn hơn cả vùng Louisiana mà Mỹ sau này mua của Pháp) thành một thẻo đất bé tẹo toàn sa mạc với xương rồng, bỏ qua nốt vụ ăn cướp Cuba và một loạt đảo ở Caribe từ tay Tây Ban Nha bằng vũ lực…, tôi chỉ tính vào thời kỳ hiện đại, thế kỷ 20 văn minh có luật pháp quốc tế đàng hoàng, để các anh chị được mở mắt.
Nạn nhân của Mỹ, hỡi ôi đéo phải man di xa xôi hay thổ dân, dị tộc hispanic gì cả, mà chính là thằng anh em xương máu, thậm chí anh em sinh đôi, đồng văn đồng chủng Anglo-Saxon láng giềng phía Bắc, chính là Canada, nơi có anh thủ tướng thích đi tất cọc cạch và để tóc lãng tử rất tốn keo, quê hương của những chiếc Dâu Đen thần thánh.
Các anh chị nếu tinh mắt, hãy zoom bản đồ Canada về vùng duyên hải phía Tây, sẽ nhận ra một điều rằng: Canada chỉ sở hữu 1 nửa bờ biển của mình ở mạn đó. Từ bang Alaska của Mỹ có một dải đất kéo dài xuống tận đảo Queen Charlotte thuộc Canada chiếm trọn phần ven biển, dải đất này được gọi là vùng cán chảo Alaska, nó TỪNG là đất của Canada có giấy tờ đàng hoàng, nhưng bị thằng anh phía Nam cướp trắng từ năm 1903, mà chả làm được cái đéo gì nhau cả.
Ngoài ra hai nước còn vô khối tranh chấp lãnh thổ mà chưa bao giờ thực sự được giải quyết, như tranh chấp đảo Machias Seal và North Rock, tranh chấp eo biển Juan de Fuca, tranh chấp vùng nội thuỷ Alaska-Yukon, tranh chấp hành lang Tây Bắc, tranh chấp vùng hải giáp Dixon…, kể ra thì nhẽ đến sáng mai mới hết.
Tôi thực ra vốn chả quan tâm, vì nó là hiển nhiên, thế giới là cá lớn nuốt cá bé. Với cá lớn, việc cướp đất nó là option, còn với cá bé, việc phản ứng lại hành vi đó thì nó là decision, mà thôi. Và cá bé Canada đã quyết định tạm gác sang một bên vì đại cục, cùng người Mỹ làm giàu, vì tranh chấp giữa hai nước giàu, thì lúc nào cũng rất dễ để giải quyết, hoặc kệ vậy cũng chẳng sao.
Nên việc gì hãy ra việc đó đi, các anh chị mõm vẩu ạ, tranh chấp lãnh thổ, lãnh hải nó là việc bình thường, nước nào cạnh nhau cũng đều có cả thôi. Gác lại tranh chấp, yêu thương nhau, cùng nhau làm giàu, mới là con đường chính-đạo. Tranh giành nhau là việc thiên thu, còn cơ hội phát triển, nó chẳng dừng lại để đợi ai bao giờ cả.
Bao giờ dân giàu nước mạnh, cơ đồ vững như bàn thạch, hôn sự thành công, tôi sẽ đích thân xin bố vợ tôi - Tập hoàng đế, ký giấy trả lại mấy hòn đảo cho các anh chị đẹp lòng, thậm chí có thể là thêm cả tỉnh Vân Nam làm của hồi môn, tha hồ mà trekking mút chỉ.
Nhân tiện anh chị em hãy like page của Phú, từ nay thỉnh thoảng sẽ đào những Thiên Phú Luận từ hồi xa xôi nhưng chưa bao giờ hết tính thời sự lên để phủi bụi, giáo dục cần lao và chấn hưng dân-khí.
https://www.facebook.com/Ph%C3%BA-Phi-Ph%C3%A0m-880370711995055/
Ngọn gió Trung Hoa đang lên và không gì cản được, để xung đột sang một bên, căng cánh buồm hĩu nghị lên chiếc thuyền thúng Đông Lào, và hoà vào xu thế không thể nào đảo ngược ấy, mới là cửa sáng cho dân tộc Hoa Hạ của chúng ta.
Ảnh: Cán chảo Alaska liếm hết nửa vùng biển phía Tây Canada, biểu tượng của tình láng giềng nước Mỹ trong cổ tích không bao giờ biết cướp đất của ai.
Nhiều anh chị, đặc biệt là các anh chị dâm chủ rất hay lôi Mỹ ra để làm hình mẫu để bài Tàu, rằng thì Mỹ tử tế không ăn cướp đất của hàng xóm, còn Tàu mất dạy chỉ rình rình cướp biển đảo của ta trời ơi đau xót quá.
Tuy nhiên các anh chị càng lôi cái này ra, càng thể hiện mình ngu và không hiểu lịch sử mà thôi. Tôi tạm bỏ qua không cần tính thời kỳ ăn cướp diệt chủng thổ dân để mở đất của người Mỹ, thậm chí bỏ qua nốt 2 lần đánh hàng xóm Mexico để cướp đất, biến thằng cao bồi Mễ láng giềng phía Nam từ một đất nước có diện tích lớn hơn Mỹ (và lớn hơn cả vùng Louisiana mà Mỹ sau này mua của Pháp) thành một thẻo đất bé tẹo toàn sa mạc với xương rồng, bỏ qua nốt vụ ăn cướp Cuba và một loạt đảo ở Caribe từ tay Tây Ban Nha bằng vũ lực…, tôi chỉ tính vào thời kỳ hiện đại, thế kỷ 20 văn minh có luật pháp quốc tế đàng hoàng, để các anh chị được mở mắt.
Nạn nhân của Mỹ, hỡi ôi đéo phải man di xa xôi hay thổ dân, dị tộc hispanic gì cả, mà chính là thằng anh em xương máu, thậm chí anh em sinh đôi, đồng văn đồng chủng Anglo-Saxon láng giềng phía Bắc, chính là Canada, nơi có anh thủ tướng thích đi tất cọc cạch và để tóc lãng tử rất tốn keo, quê hương của những chiếc Dâu Đen thần thánh.
Các anh chị nếu tinh mắt, hãy zoom bản đồ Canada về vùng duyên hải phía Tây, sẽ nhận ra một điều rằng: Canada chỉ sở hữu 1 nửa bờ biển của mình ở mạn đó. Từ bang Alaska của Mỹ có một dải đất kéo dài xuống tận đảo Queen Charlotte thuộc Canada chiếm trọn phần ven biển, dải đất này được gọi là vùng cán chảo Alaska, nó TỪNG là đất của Canada có giấy tờ đàng hoàng, nhưng bị thằng anh phía Nam cướp trắng từ năm 1903, mà chả làm được cái đéo gì nhau cả.
Ngoài ra hai nước còn vô khối tranh chấp lãnh thổ mà chưa bao giờ thực sự được giải quyết, như tranh chấp đảo Machias Seal và North Rock, tranh chấp eo biển Juan de Fuca, tranh chấp vùng nội thuỷ Alaska-Yukon, tranh chấp hành lang Tây Bắc, tranh chấp vùng hải giáp Dixon…, kể ra thì nhẽ đến sáng mai mới hết.
Tôi thực ra vốn chả quan tâm, vì nó là hiển nhiên, thế giới là cá lớn nuốt cá bé. Với cá lớn, việc cướp đất nó là option, còn với cá bé, việc phản ứng lại hành vi đó thì nó là decision, mà thôi. Và cá bé Canada đã quyết định tạm gác sang một bên vì đại cục, cùng người Mỹ làm giàu, vì tranh chấp giữa hai nước giàu, thì lúc nào cũng rất dễ để giải quyết, hoặc kệ vậy cũng chẳng sao.
Nên việc gì hãy ra việc đó đi, các anh chị mõm vẩu ạ, tranh chấp lãnh thổ, lãnh hải nó là việc bình thường, nước nào cạnh nhau cũng đều có cả thôi. Gác lại tranh chấp, yêu thương nhau, cùng nhau làm giàu, mới là con đường chính-đạo. Tranh giành nhau là việc thiên thu, còn cơ hội phát triển, nó chẳng dừng lại để đợi ai bao giờ cả.
Bao giờ dân giàu nước mạnh, cơ đồ vững như bàn thạch, hôn sự thành công, tôi sẽ đích thân xin bố vợ tôi - Tập hoàng đế, ký giấy trả lại mấy hòn đảo cho các anh chị đẹp lòng, thậm chí có thể là thêm cả tỉnh Vân Nam làm của hồi môn, tha hồ mà trekking mút chỉ.
Nhân tiện anh chị em hãy like page của Phú, từ nay thỉnh thoảng sẽ đào những Thiên Phú Luận từ hồi xa xôi nhưng chưa bao giờ hết tính thời sự lên để phủi bụi, giáo dục cần lao và chấn hưng dân-khí.
https://www.facebook.com/Ph%C3%BA-Phi-Ph%C3%A0m-880370711995055/
Ngọn gió Trung Hoa đang lên và không gì cản được, để xung đột sang một bên, căng cánh buồm hĩu nghị lên chiếc thuyền thúng Đông Lào, và hoà vào xu thế không thể nào đảo ngược ấy, mới là cửa sáng cho dân tộc Hoa Hạ của chúng ta.
Ảnh: Cán chảo Alaska liếm hết nửa vùng biển phía Tây Canada, biểu tượng của tình láng giềng nước Mỹ trong cổ tích không bao giờ biết cướp đất của ai.
No comments:
Post a Comment