Search This Blog

Tuesday, 29 October 2019

công việc của PM là gì?

Trong lớp học về kỹ năng report của bác Nakamura do FSU11.PMO tổ chức,(tranh thủ quảng cáo) khi một vài bạn được hỏi là có muốn làm PM không, thì có câu trả lời làm tôi suy nghĩ mãi. Bạn không muốn làm PM bởi thấy công việc của PM toàn việc "linh tinh, lặt vặt".

   Nghe cũng rất có lý, vì thực sự trong 1 dự án thì công việc của PM có vẻ là khó hiểu và khó định nghĩa nhất. Kết quả của công việc PM ko được đong đếm cụ thể như Line Of Code hay số test case như các vị trí DEV và Tester. Công việc của PM cũng không được định nghĩa thật rõ ràng theo kiểu lên plan hôm nay làm việc này trong bao nhiêu lâu, việc kia trong bao nhiêu lâu.

   Vậy thực sự công việc của PM là gì?

   Theo định nghĩa trong quy định của Fsoft thì PM được định nghĩa theo mục đích như sau:  

 

Job purpose:

The SPMA is responsible for   managing project, ensuring the delivery of project results to customer within   the given scope, schedule and resource, overseeing all aspects of the project   life-cycle. 
The SPMA job follows the Project Management Body of Knowledge (PMBOK).

 

   Một định nghĩa rất ngắn gọn nhưng cũng vô cùng khó hiểu vì để hiểu được định nghĩa này cần hiểu được PMBOK, mà theo PMBOK thì công việc của PM được chia  thành 10 Knowledge Areas,  5 process group và 47 processes.  Giả sử bạn có đi họp lớp với lũ bạn cấp 2, mà được hỏi "mày làm gì?",  bạn trả lời "tao làm PM", rồi lôi 47 cái process ra để giải thích thì chắc tới lúc tan tiệc là vừa.

 

Vậy có cách nào để hiểu về cái công việc của PM một cách dễ dàng hơn không?

   Tôi nghĩ để phù hợp với background của hầu hết anh em trong fsoft, chúng ta sẽ nhìn công việc PM qua lăng kính của vòng đời 1 phần mềm, có lẽ như thế dễ hiểu hơn.

   Chúng ta đều biết rằng để có 1 phần mềm chạy trên hệ thống,  đầu tiên phả lập trình ra nó, sau đó là cài đặt và chạy trên server,  tất nhiên, thỉnh thoảng phải vào khởi động lại hoặc chạy lại nếu server có vấn đề gì đó.

   Công việc của PM cũng vậy thôi, về cơ bản nó cũng gồm 3 bước chính :

  • Lập kế hoạch
  • Thực hiện kế hoạch
  • Giám sát và điều chỉnh để đảm bảo cho công việc thực tế chạy sát với kế hoạch đã lập.

   Nếu như các bạn lập trình ra phần mềm phải dùng tới các ngôn ngữ lập trình, Database, server, đó là những kỹ năng và tài nguyên cần thiết để đảm bảo cho việc làm phần mềm, thì công việc của P PM cũng vậy, cũng phải biết sử dụng các kỹ năng và tài nguyên tương ứng.

   Sau đây là list các kỹ năng dành cho PM mà tối chôm được từ bác Nakamura. Trong đó nhưng kỹ năng hàng trên được gọi là Hard skill, và các kỹ năng bên dưới được gọi là soft skill.

                 

 

   Tuy nhiên để tránh làm loãng vẫn đề, tôi sẽ không đề cập sâu hơn đến các kỹ năng này nữa, vì bạn nào muốn học thì hoàn toàn có thể đăng ký các lớp học của CTC hoặc của FSU11.PMO tổ chức.

   Quay lại với việc so sánh công việc PM với 1 chương trình phần mềm, chúng ta đều biết giai đoạn lập trình là giai đoạn quan trọng nhất và tốn nhiều thời gian nhất. Thì tương tự như thế trong công việc của PM, việc lên kế hoạch là công đoạn quan trọng nhất, PM phải dồn nhiều tâm huyết nhất (hãy nhìn bảng bên dưới để thấy cột planning nó dày đặc process như thế nào). tuy nhiên nó lại thường bị áp lực về thời gian do thời gian thực hiện ngắn, do vậy nhiều PM khi làm plan thường hay có tư tưởng làm cho xong, làm đối phó (không tin cứ nhìn vào chất lượng cái PP thì biết). Nhưng có 1 câu nói về việc lập kế hoạch mà tôi vô cùng tâm đắc: "Thất bại trong việc lập kế hoạch, chính là lập kế hoạch cho việc thất bại", bạn không làm tốt giai đoạn planning là bạn đã bước 1 chân vào con đường thất bại.

   Sau giai đoạn planning mà tôi đã so sánh với việc lập trình, thì bước sang giai đoạn 2 cũng quan trọng không kém. Đó là giai đoạn cài đặt. Để dễ hình dung về giai đoạn này tôi lại muốn các bạn hình dung ra việc cài 1 phần mềm lên hệ thống để cho nó "go live". Phần lớn trong chúng ta gắn bó với công việc lập trình sẽ nghĩ rằng quá trình này rất dễ, chỉ đơn giản là vứt phần mềm lên server, gõ 1 lệnh chạy là xong. Tuy nhiên tôi có 1 điều muốn tiết lộ với các bạn lập trình viên, rằng công việc kỹ sư hệ thống, những người chuyên cài đặt chương trình có mức lương cao hơn các bạn lập trình tương đối nhiều, vì một phần mềm được cài đặt trên 1 server thì rất dễ, nhưng để nó chạy được thành 1 hệ thống trên nhiều server cùng 1 lúc (nhiều khi đến hằng trăm) lại là 1 câu chuyện hoàn toàn khác. Công việc của PM trong giai đoạn vận hành dự án cũng vậy, hãy hình dung mỗi người trong dự án như là một server, nhiệm vụ của PM là phải cài phần mềm (planning) cho tất cả các server đó là sao cho tất cả xử lý đồng bộ với nhau, nhưng khốn nỗi trong một dự án 20 người thì mỗi người một kiểu. Cũng giống như chúng ta cài 1 phần mềm để chạy trên hệ thống 20 server mà mỗi server có 1 loại cấu hình, và một loại hệ điều hành hoàn toàn khác nhau vậy. Lúc này chắc các bạn đã tưởng tượng ra công việc của PM "củ chuối" đến mức nào chứ. Vì vậy khi là member của một dự án, mà thấy thằng PM cài nhầm tập lệnh cho "server" mình, thì các bạn hãy thông cảm nhé.

  Khâu cuối cùng trong 3 khâu so sánh tôi đã nói ở trên, đó là giám sát và điều khiển.  Tôi nghĩ tư duy phổ biến của các bạn lập trình viên sẽ như câu chuyện sau. Tôi viết 1 trang web giúp ông anh họ tôi bán chuối và bưởi (có tên miền chuoi.com và b___.com), tôi vứt cái website đó lên server và cho nó chạy là tôi hết nhiệm vụ, khi nào website có vấn đề thì ông ý gọi tôi, tôi sẽ vào sửa. Như vậy là bạn vừa giao phó toàn bộ việc giám sát hệ thống cho ông anh họ, vì đơn giản ông ý bán hàng trên đấy, nên hỏng là ông ý biết ngay. Tuy nhiên nếu bạn từng làm ở 1 data center thì câu chuyện giám sát hệ thống nó lại khác hoàn toàn, ở đây mọi người phải đảm bảo cho hệ thống chạy ở mức 99,997% hay là mỗi năm hệ thống chỉ được down dưới 15'. Do vậy việc giám sát hệ thống để phát hiện vấn đề sớm là vô cùng quan trọng, nên luôn phải có người trực 24/24 trong phòng điều khiển và nhìn chằm chằm vào cái màn hình giám sát để đề phòng sự cố. Công việc của PM với một dự án cũng vậy, luôn luôn phải giám sát để phát hiện sự cố sớm nhất có thể. Để làm như vậy thế PM thường xuyên phải đo đạc, báo cáo các chỉ số liên quan đến năng suất lao động của dự án. Rồi phải tìm cách quản lý và xử lý những sự cố xảy ra.  Kiểu như Test lead vừa mới cưới chẳng hạn, PM nhanh nhạy sẽ phải nghĩ đến vấn đề phải tìm ngay người dự  phòng vị trí đó vì rất có thể  từ 1-9 tháng nữa sẽ có người xin nghỉ sinh :D.

   Đến đây tôi xin kết thúc việc so sánh công việc của PM với một vòng đời của phần mềm, mặc dù thật ra vẫn còn 2 công đoạn nữa đó là giai đoạn đóng và mở dự án. Tôi hi vọng với bài viết này các bạn DEV sẽ hiểu hơn về công việc PM và đừng coi nó là việc "lặt vặt" nữa nhé. Còn với các bạn PM, rất mong các bạn hiểu rõ tầm quan trọng của tất cả các khâu để đừng bỏ qua công đoạn nào nhé.

Nguyễn Thanh Tiến 

 


Skype: longtth
Cellphone: (+84)0905-764-750

HiểU HôN...???

HiểU HôN...???
Phọt Phẹt / by phọt phẹt / 29min


Thuế là công cụ điều tiết và phân phối lại lợi ích xã hội và nuôi sống nhà nước. Hành vì trốn thuế là tội hình sự. Ở bọn văn minh, nó còn là danh dự, phẩm giá và là thước đo tín nhiệm công dân. Mông muội như ở ta, thì phi trốn thuế bất thành doanh nghiệp, và bọn không trốn được thuế thì thiên hạ thích cho một chữ Ngu to tổ bố trên trán, ngao con mẹ nó ngán luôn.

Thể chế nhiễm nhiều dịch bệnh của nước nhà sinh ra các doanh nghiệp ốm yếu và kém sức đề kháng. Và để chữa lành cho nhau thì phép duy nhất là cộng sinh bằng cách ông chân giò thì bà cũng thò chai diệu. Và khi sự đánh nhắm bất thành thì có nghĩa là cỗ bàn đến đây là hết, mời cút để còn dọn mâm mới, chứ địt mẹ nhà bao việc, thời gian đéo đâu ở đó mà lèm bèm.

Có chuyện hài hước là một thằng bé hóc phải đồng xu, vác viện nào bác sĩ cũng chỉ kê cái đơn nhõn hai chữ giả về. Ấy thế mà ngang qua sở Thuế, nó ngỏng đầu dậy và thổ luôn ra đồng xu. Hú vía tía má. Nhưng vẫn có những con cá mập trốn và nợ hằng muôn triệu ức nhưng khi bơi qua thì lại được khoanh hẳn một bể riêng để lên ngồi ghế nóng Shack Tank.

Vẫn biết là với tư bản hoang dã thì ta không nên hỏi 1 triệu đô la ban đầu từ đâu ra. Cũng không nên dằn vặt đạo đức hay những cái đầu buồi gì tương tự.

Mà phải trả lời câu hỏi " ai cho ta làm người lương thiện? "

Hiểu hôn...???

***

Có vẻ như bạn Tam Mao Asanzo đang bị người ta đè ra giết mổ với nhiều cáo buộc theo style " trong tay sẵn búa, đâu cũng thấy đinh ".

Biện minh kiểu gì thì cũng thấy bạn ấy ít nhiều dính phốt nhưng để bảo bạn ấy có tội thì đó là việc của cơ quan điều tra và tòa án. Và chúng ta, vui lòng, nếu không suy đoán theo hướng vô tội cho bạn ấy thì thôi, thời đừng suy diễn rồi úp sọt theo cái lối thông thường vốn dĩ.

Doanh nghiệp vài nghìn tỉ đang trong quá trình tích lũy tư bản rất cần các công cụ và chánh sách mát tay của nhà nước đặng cất cánh. Chứ chưa vỡ bụng cứt thì đừng đòi bay bổng. Tam Mao Asanzo rất đen ở chỗ, từ cánh đến cứt, đang có nguy cơ biến thành cỗ bàn để người ta đánh chén.

Sai phạm của doanh nghiệp thì quản lý nhà nước có vô can? Và để cíu vãn những chức năng nhiệm vụ bị thịt của mình, người ta đang vác dao mổ trâu đi giết gà.

Đậu má...!!!


Cuốc hụi, ngoài là chỗ cho mấy anh nghị dân túy diễn hài, thì còn là nơi để chị Quyết Tâm bolero diễn bi nữa. Còn lại ngủ gật và vỗ tay. Là hết vẹo?

Cơ quan đại diện cao nhất cho quyền lực của nhân dân, xuân thu nhị kỳ nhóm họp để soạn thảo và thông qua chính sách - pháp luật mà cứ sân khấu hóa như thế thì bao giờ mới hết tuồng?

Mà diễn còn vụng lắm...!!!
***

Gần như không có định nghĩa mang tính tương đối thế nào là người tài nhưng lại có định nghĩa tuyệt đối về người ngu độn. Vậy như thế nào là người ngu độn?

Ấy chính là bọn đang tranh cãi như thế nào là người tài.

Haizz...!!!

***

Thứ mà bỉ nhân nghiệm ra, ấy là người An-nam ta, rất khó khăn trong việc nói câu cảm ơn và lời xin lỗi. Chúng sinh đã thế còn bọn được cho là elite, tinh hoa thời cũng chả hơn gì mà chỉ gói gọn lại trong cái miệng nhà sang chỉ độc gang và thép, còn mồm các quan chả khác đéo trôn trẻ là bao. Điều tưởng như tối thiểu ấy mà làm chẳng đặng thì dân dẫu trăm triệu vẫn không ai người lớn và nước bốn nghìn năm thời mãi trẻ con thôi.

Chấn hưng văn hóa, giản dị, là việc cạy mồm quốc dân ra để nhét vào hai chữ CẢM ƠN & XIN LỖI.

Ối a...!!!

Đừng nói là người ta còn đang bận ỉa vào mồm nhau đấy nhá.


Đù má, cứ hễ có người chết là kền kền và quạ khoang An-nam chao lượn và rên lên những thống thiết tanh mùi máu. Đến giờ này, cảnh sát Anh quốc vẫn đang điều tra và chưa có kết quả về nhân dạng, danh tánh, quốc tịch 39 nạn nhân kia. Tòa đại sứ An - nam tại Anh quốc cũng chưa hề có thông báo chính thức về số phận công dân nước mình, nếu có. Ấy vậy mà haha...!!!

Thật là vailon với cái gọi là cộng đồng mạng. Bố mẹ chúng chết thì chỉ để cái avatar đen ngòm rồi câm tịt như thịt đông, còn xương máu người ta thì hoan ca đánh chén với tâm thế của những nhà bác học hóc xương và phường đạo đức nhức đít. Địt cuồn mịa, hia hia...!!!

Chín không có nghĩa là đỏ. Bọn con bò ạ...!!!


Monday, 14 October 2019

QUY TRÌNH BÁN HÀNG – PHẦN 2: TÁC DỤNG VÀ MÔ TẢ QUY TRÌNH CHUẨN

QUY TRÌNH BÁN HÀNG – PHẦN 2: TÁC DỤNG VÀ MÔ TẢ QUY TRÌNH CHUẨN
Tôi từng nói đội sales là một đội quân, kỷ luật là điều đầu tiên cần tính tới. Sau khi dùng kỷ luật mà tạo ra một không gian làm việc nghiêm túc rồi, thì chúng ta cần quan tâm tới quy trình làm việc, vì nó sẽ khiến học tiến lui nhịp nhàng, hợp lý chứ không dựa vào một vài ngôi sao hay không bị thất bại do lỗi của một vài đối tượng cá biệt.
Khi đã có quy trình chuẩn tắc, bộ phận sales có thể:
• Chuẩn hóa hoạt động bán hàng, xác lập thước đo cho năng lực của cả đội cũng như đối với từng sales
• Rút ngắn thời gian huấn luyện sales mới, vì chỉ trong thời gian rất ngắn họ thuộc và nhuần nhuyễn việc phải làm gì để bán được hàng.
• Kiểm tra lại ngay lập tức trên thực địa lý do vì sao salesman chưa bán được hàng trên thị trường và ngay sau đó.
• Tương tác tốt với các bộ phận khác qua quy trình làm việc của họ.
• Rèn luyện salesman theo các kỹ năng (đã được xác định là cần thiết) cho việc bán hàng của công ty
• Khống chế thời gian salesman làm việc trên thị trường, từ đó có điều tiết tăng hoặc giảm cho phù hợp với năng lực của họ và định hướng của công ty. Ví dụ: Quy trình 7 bước hết 10 phút/cửa hàng hoặc khách, thời gian di chuyển khoảng 10 phút giữa hai khách hoặc hai cửa hàng vậy là một ngày chăm được 8h (480 phút)/20 phút = 24 khách hàng.
• Thu thập thông tin theo kiểu định lượng và xác định chính xác tỷ lệ chuyển đổi qua từng bước mua hàng của khách hàng. Ví dụ: tỷ lệ ở bước chào hỏi là 100% cho tới lúc chốt chỉ còn 4%
• Thăm dò khách hàng tốt hơn và phản hồi khách quan với công ty.
• Xác định các cách gia tăng doanh số và lợi nhuận của công ty qua điều chỉnh từng bước trong quy trình bán hàng
• Điều này có vẻ lạ, nhưng thực tế là nếu áp dụng đúng quy trình chuẩn tắc chúng ta có thể xây dựng văn hóa cho công ty và thể hiện văn hóa đó qua hoạt động bao phủ thị trường
Mỗi bước của quy trình đều được quy định rõ về:
• Mục đích của từng bước (theo cả định tính và định lượng)
• Mô tả chi tiết hoạt động của từng bước cụ thể là gì (chi tiết tới từng câu nói và hành vi tiêu chuẩn)
• Thời gian thực hiện từng bước
• Tiêu chí đánh giá từng bước là gì (tác động của từng bước với kết quả của cuộc bán hàng)

Một câu nói phổ biến trong các giám đốc bán hàng ngành FMCG mà tôi thường gặp: "Nếu đã có hệ thống quy trình tốt, nhân sự ở cấp nào cũng có thể thay đổi, kể cả Giám đốc!".
Phần 3, tôi sẽ nêu và phân tích một quy trình bán hàng chuẩn tắc để mọi người thấy rõ nên làm như thế nào.

Ảnh: quy trình dùng dây bảo hiểm khi mẹ lái xe
Bài trước: https://m.facebook.com/story.php?story_fbid=10220362319192009&id=1350887255


Friday, 11 October 2019

Quản lý cấp trung cần những năng lực gì?

Chị ơi! Cho em xin xuống làm nhân viên!!!!
(Quản lý cấp trung cần những năng lực gì?)
Tại một công ty nọ, trên con đường tấp nập xe cộ, có chị CEO kia đang ngồi một mình bên cửa sổ, mắt đăm chiêu nhìn theo những làn khói thuốc. Chị dúi mẩu thuốc vào chiếc gạt tàn rồi lẩm bẩm "Thôi! Vẫn phải cố". Xong, chị nhấc chiếc điện thoại bàn gọi cậu quản lý cấp trung vào phòng họp.
Cuộc họp ngắn gọn với những lời động viên của CEO cho Quản lý: "Chị biết em đang cảm thấy áp lực nhưng chịu khó cố gắng. Đây là cơ hội tốt để em phát triển, em ạ". Miệng thì nói vậy nhưng thấp thoáng trong đầu chị là câu nói "Chị mà tìm được quản lý thay thì chị cho mày xuống làm nhân viên ngay". Cuộc họp kết thúc, cậu Quản lý ra ngoài nhưng cố thả một câu "Nhưng em vẫn muốn làm nhân viên hơn". Chị thấy nghẹn đắng nơi cuối cổ.
Chị về phòng làm việc, tiếp tục châm điếu thuốc rồi lại suy nghĩ miên man. Chị không hiểu sao lại có thể xảy ra chuyện đó: nhân viên quản lý đòi xuống làm nhân viên. Lúc nào quản lý của chị cũng nhai đi nhai lại câu: "Em không đủ khả năng","Em thấy quản lý đau đầu", "Em không thích họp"… Rõ ràng nó – quản lý cấp trung hiện tại của chị - là đứa khá nhất trong mấy đứa nhân viên. Tức là nó làm việc cũng được, cũng có thái độ tích cực. Thế mà không hiểu sao khi nó lên làm trưởng phòng thì phòng nảy ra lắm việc thế không biết. Nào là công việc của phòng đi xuống. Nào là anh em xì xào bàn tán. Nào là to tiếng xích mích. Nào là nhân viên mới vừa vào được thời gian thì xin nghỉ...
Chị chán, chị gọi điện cho vài đứa bạn – cũng làm CEO như chị - để hỏi xem họ làm thế nào. Bạn chị đều là các "sắc" (shark) cả. …
Cuối cùng thì CEO cũng tìm ra được vài kỹ thuật xử lý nỗi đau: Khi một bộ phận phát sinh tình huống thiếu quản lý cấp trung (Quản lý cũ nghỉ hoặc tạo bộ phận mới) thì …
- Đầu tiên, tạo ra sơ đồ tổ chức với vị trí Quản lý cấp trung ảo. Tức là không có trưởng phòng mà chỉ có Quyền trưởng phòng.
- Bước tiếp theo: Tìm một vài nhân viên có có năng lực chuyên môn ít nhất ở bậc 3 (thành thạo) hoặc 2 (biết) rồi truyền thông, làm công tác tư tưởng.
- Bước 3: Tiếp tục truyền thông, tư tưởng cho toàn bộ phận. Trong nhiều cách truyền thông có một cách đó là làm theo hướng dân chủ có gợi ý của công ty: đề cử, giới thiệu và bầu bán quyền trưởng phòng.
- Bước 4: Làm quyết định (để chính danh) cho nhân viên đó làm Quyền trưởng phòng và cung cấp các công cụ để nhân viên đó có thể làm được việc như:
+ Mô tả công việc
+ Quy trình quản lý
+ Chính sách hỗ trợ (lương, thưởng)
+ Chỗ ngồi và công dụ cụ làm việc
Làm 4 bước này, hơi dài dòng và chị có chút khó chịu vì vốn quen tính quyết đoán. Nhưng chị thấy bộ phận có vẻ phục và yên ổn. Dù sao thì Quyền trưởng phòng mới cũng là do họ bầu ra mà lại đúng người chị muốn chọn.
Có Quyền trưởng phòng rồi, việc tiếp theo là đào tạo nâng cao năng lực quản lý. Để làm tốt công việc quản lý, Quyền trưởng phòng của chị phải có các năng lực quản lý sau:
A. Năng lực làm việc với con người
- Kỹ năng đánh giá đúng con người
- Kỹ năng tạo ảnh hưởng
- Kỹ năng truyền thông
- Kỹ năng đàm phán
- Kỹ làm xây dựng và làm việc nhóm
- Kỹ năng tạo động lực
- Kỹ năng giải quyết xung đột
- Kỹ năng xây dựng mối quan hệ
- Kỹ năng quản lý thời gian
- Kỹ năng quản lý Stress
- Kỹ năng huấn luyện/ đào tạo
- Kỹ năng hội họp
- Kỹ năng ủy quyền
- Kỹ năng thuyết trình
- Kỹ năng giao tiếp
B. Năng lực nhận thức
- Kỹ năng phát hiện, phân tích và giải quyết vấn đề
- Kỹ năng ra quyết định
- Kỹ năng sử dụng công nghệ thông tin
- Kỹ năng lập và thực thi kế hoạch
- Kỹ năng sáng tạo
- Kỹ năng chăm sóc khách hàng
- Kỹ năng bán hàng
C. Phẩm chất cá nhân
- Muốn làm quản lý (tự tin)
- Ý chí (nghị lực, cầu tiến)
- Có văn hóa
- Sáng tạo
- Ham học
- Chịu được áp lực
Nhìn vào danh sách các năng lực quản lý, chị chỉ muốn xỉu. Đâu ra mà nhiều thế không biết. Thôi đành phải cố! Chị nắm tay thành nắm đấm rồi thâm hô "Quyết tâm vì một tương lai không phải nghe câu: Chị ơi! Cho em xin xuống làm nhân viên!!!!"
Nguyễn Hùng Cường | Kinhcan24
HRM Blogger / HRM Consultant at Blognhansu.net.vn
#quantrinhansu #blognhansu #nhansu #CEOvaQTNS
1. Giới thiêu bản thân - https://goo.gl/Afmd6V
2. Mục lục bài viết về QTNS - https://goo.gl/2NBreq
3. Quà (tài liệu) tặng thành viên QTvKN - https://goo.gl/KMtYiR
4. Thư viện tài liệu QTNS, trăn trở khởi nghiệp - https://goo.gl/MYJ2Kp
5. Ủng hộ các hoạt động vì cộng đồng - Tài liệu Quản trị Nhân sự miễn phí https://goo.gl/qhsibw

Wednesday, 9 October 2019

NGUYÊN LÝ ARNOLD

Khi anh ấy vô địch thể hình thế giới lần thứ 3, trong buổi họp báo có một PV đã hỏi rằng:
- Mục tiêu tiếp theo của anh là gì?
- Tôi sẽ làm một ngôi sao điện ảnh ở Hollywood.

Rất nhiều người nhịn lắm để ko bật cười thành tiếng. Các bạn biết đấy, hàng triệu diễn viên xịn khắp thế giới cũng ước mơ như vậy nhưng Hollywood lại nổi tiếng là nơi chôn vùi ước mơ hơn là những cái tên trên Đại Lộ Danh Vọng. Huống hồ thể hình là một chuyện, đóng phim lại là chuyện khác, rất khác.

Chuyện sau đó thì ai cũng biết. Tên tuổi của anh ấy vang danh khắp thế giới với hàng loạt phim toàn thuộc hàng bom tấn, không chỉ là phim hành động, làm phim tình cảm hài cũng thắng luôn!

Nếu chuyện dừng lại ở đó thì cũng đã hay lắm rồi. Nhưng không, anh ý lại làm người ta "phát bệnh" khi chuyển qua ngồi chễm chệ trên chiếc ghế Thống Đốc của cái tiểu bang đông dân nhất nước Mỹ và cũng làm thành công ngoài mong đợi hic...

Lúc này, thiên hạ chỉ hỏi đúng một câu:
- Đại ca COMANDO, xin cho mọi người biết bí quyết của anh là gì ạ??

Và câu trả lời của anh ý được người đời ở thì hiện tại gọi là Nguyên Lý Arnold:
"- Tôi luôn phát hoạ thật kỹ con người mà tôi muốn trở thành và từng ngày một, tôi suy nghĩ, hành động và cư xử giống hệt như con người đó rồi tự khắc mọi thứ sẽ tới. Hay nói cách khác là tôi lấy kết quả mà tôi muốn đặt ra phía trước, rồi sống từng ngày trong cái kết quả đó, tự khắc việc sẽ thành."

Tôi luôn nhớ tới Arnold vì trường hợp của anh ấy quá đặc biệt.

Một chàng trai quê mùa người Áo lại thành công ở cả 3 lĩnh vực chả hề liên quan gì đến nhau là THỂ THAO-NGHỆ THUẬT-CHÍNH TRỊ, mà lại thành công ở mức tột đỉnh!

Và điều đáng quý nhất là trên suốt con đường vinh quang ấy, Arnold ko để lại bất kỳ điều tiếng gì. Ko nhân danh, ko đổ thừa hoàn cảnh, môi trường, hay con người cái chi cả. (Bạn liên tưởng giới Thể Thao, Showbiz Việt sẽ dễ hình dung hơn).

Và tôi cũng nhớ tới một câu nói của Gandhi:
"Không trung thực nghĩa là khi bạn tin tưởng vào một điều gì đó, nhưng lại không sống với nó".

Tại sao tôi lại thích động viên và chia sẽ những câu chuyện này với mọi người?
- Vì tôi "may mắn" ở chỗ trước giờ chưa từng làm việc gì mà nó....thuận lợi dễ dàng cả. Mỗi khi chia sẻ về một dự định một ước mơ gì đó với "môi trường xung quanh" thì cũng thường nhận được những "lời khuyên chân tình" giống mọi người đại loại như: "Bỏ đi, ko được đâu. Mài thực tế một chút có được hem?!"Lúc nào cũng khó khăn, trắc trở he..he...

Tuy chưa có thành tựu gì lớn lao. Nhưng tôi cũng đạt mức mà tôi hằng mơ ước:
- Tôi tin mình có thể thành công theo cách của mình chứ ko cần phải copy toàn bộ từ người khác.
- Nếu tôi thật sự muốn làm một việc gì đó, tôi sẽ tìm ra cách. Mọi thứ đều có giải pháp, chỉ cần tìm ra nó rồi kiên trì hành động mà thôi.

Còn bạn thì sao?! Bạn của tôi.

Skype: longtth
Cellphone: (+84)0905-764-750

Wednesday, 2 October 2019

TRỞ VỀ NỀN TẢNG GIAO TIẾP NGƯỜI VỚI NGƯỜI!


TRỞ VỀ NỀN TẢNG GIAO TIẾP NGƯỜI VỚI NGƯỜI!

Việc đào tạo cho các doanh nghiệp giúp tôi có cái nhìn nói chung về thị trường mang tính cập nhật khá cao. Gần đây, có một hiện tượng là  trong các lớp đào tạo về sales và quản lý sales của tôi, số lượng học viên làm về mảng bán hàng online cả ở vị trí nhân viên và quản lý đã tăng lên khá nhiều. Cá biệt có những lớp chiếm tới hơn 30% cả lớp, điều hiếm thấy cách đây 2,3 năm.

Lý giải cho việc này có khá nhiều nguyên nhân:

Trước đây có nhiều người cho rằng môi trường online là cái kho không đáy để họ tận dụng mãi mãi, nhưng tới giờ thì nó cho thấy có khá nhiều điểm giống môi trường offline. Đó là có giới hạn về mức độ tiếp cận khách hàng, khi  nhà nhà, người người làm marketing online, ai cũng đẩy quảng cáo. Càng đông người quảng cáo thì số lượng khách hàng mà chúng ta với tới được theo cùng một cách sẽ giảm đi. Và ấn tượng của chúng ta tạo ra cho khách hàng thì ngày càng khó sâu đậm để họ đi tới quyết định mua hàng của mình. 

Số lượng hàng tiểu ngạch, vốn chiếm đa số trong các mảng kinh doanh online hiện nay từ Trung Quốc và các nước khác đang tăng mạnh. Khách hàng giờ có quá nhiều nguồn để tham khảo. Sản phẩm nào cũng có hàng chục nếu không nói hàng trăm người cùng bán. Ngày trước thì chỉ cần tìm ra "nguồn độc" là  có tối thiểu 1,2 tháng để tận dung ưu thế đi trước bán hớt váng. Nhưng giờ thì hầu như mọi nguồn là công khai, khó ai giữ được ưu thế nữa. Thậm chí có nhiều công ty dạng SME chỉ chờ người khác quảng cáo là nhảy ngay vào làm cùng. Thời gian copy làm giống người đi trước tính bằng ngày nếu không nói tính theo buổi!

Cuộc thương chiến giữa Mỹ và Trung Quốc khiến điều tất yếu xảy ra. Khi bị chặn các cửa, các luồng hàng chỉ còn cách đi qua Việt Nam. Và không chỉ nguồn hàng kiểu thương mại. Các công  ưởng sản xuất mới mở ra liên tục. Những xưởng này cho ra các sản phẩm có công nghệ cao hơn tại nước ta, với giá rẻ hơn, thậm chí bằng một nửa so với hàng sản xuất trong nước và thấp hơn hẳn giá so với hàng nhập từ biên giới về. Ưu thế của họ còn nằm ở việc quản lý toàn người nhà và tiết kiệm được khá nhiều chi phí. Việc này thì tôi đã từng viết một bài dự báo và giờ nó đang xảy ra ở mức thậm chí là khốc liệt hơn nhiều lần.

Thị trường biến đổi thì chúng ta ngồi than cũng không ích gì, bắt buộc phải biến đổi theo để tồn tại và tìm cơ hội. Điều có thể làm được với các doanh nghiệp nhỏ, đó là tận dụng và củng cố năng lực, kỹ năng cá nhân từng bạn marketing và sales để chỉnh hiệu suất quảng bá và hiệu suất chốt đơn hàng tăng lên. Nhưng tới đây thì mọi chuyện rắc rối hơn! 

Một phần không nhỏ các đội sales online trước đây chủ yếu cung cấp thông tin là cho khách là chính, dù họ có bám đuổi theo khách bằng thủ thuật này khác. Giờ đây họ phải làm nhiều việc hơn và theo cách khác hơn. Đó là phải chủ động để tận dụng tối đa số lượng lead mang về để cố gắng chốt chứ không thể thoái mái như trước, khi khách mua cũng được, không mua thì cũng chả có vấn đề gì lắm, vì số lead vẫn còn rất nhiều. Cái sự chủ động nghe nó dễ nhưng thực ra khá là khó cho các bạn vốn chỉ quen tiếp nhận và trả lời câu hỏi của khách. Yêu cầu họ đặt câu hỏi và chủ động hướng khách theo quy trình bán hàng là cả một vấn đề!

Cũng khó mà trách các bạn ấy, vì khi tôi thử tìm hiểu kỹ hơn thì thấy, càng trẻ, các bạn càng có xu hướng dùng điện thoại và máy tính từ sớm hơn. Mạng giờ có quá nhiều thứ hay ho, nó khiến các bạn đọc và tiếp nhận cũng đã mệt rồi, và hầu như triệt tiêu khả năng chủ động. Các bạn gần như chỉ phản ứng với những thứ cho trước, và đang mất dần đi khả năng tạo dựng những ý tưởng, bối cảnh mới và dẫn dụ người giao tiếp với mình, điều vốn làm nên thành công cho từng người sales!

Sự chủ động và chịu khó sáng tạo cái mới giảm đi, kéo theo khả năng dùng từ bị kém dần. Các bạn sales online giờ trẻ hơn và nhanh hơn chúng tôi nhiều. Tuy vậy, nhiều bạn nêu khó khăn ở những câu hỏi khá đơn giản của khách chứ chưa phải ở phần phản đối phức tạp hay gặp khi bán hàng offline. Do không có vốn từ phong phú, các bạn bị giới hạn trong khả năng nhận diện khách hàng qua mặt ngôn ngữ dạng nói và dạng viết. Điều này làm giảm hiệu quả của việc xác định nhu cầu của khách qua môi trường online và telesales. Từ việc không nhận định được khách hàng, các bạn sẽ không giỏi trong khâu giao tiếp cho phù hợp với độ tuổi giới tính, trình độ của khách hàng.

Nói tới đây, tôi thấy chúng tôi thời gian trước cũng không hẳn ngoại lệ. Thế hệ cha anh chúng tôi học kỹ và nhớ rất lâu, tới giờ ngoài 60,70 tuổi nhưng họ vẫn đọc vanh vách các công thức toán tới những đoạn văn hay. Còn chúng tôi, thế hệ ngay sau họ, do việc học vì lấy thành tích, dồn đống và đốt giai đoạn, như là học hết lớp 9 đã xong chương trình toán lớp 12, nên trở thành nạn nhân của chính mình! Chỉ tầm 1,2 năm sau khi thi xong đại học chúng tôi đã quên sạch! 

Cũng có người nói với tôi, xu hướng ngày nay là của AI, của công nghệ 4.0 khi mà máy móc thay thế con người. Tôi cũng đồng ý điều đó sẽ xảy ra. Tuy nhiên, trước mắt, với thời gian khoảng 10 năm tới, ở một nước còn thiếu hết sự thống kê nền tảng số liệu trong tầm 10,20 năm cho những công nghệ thần kỳ đó có điều kiện cần và đủ diễn ra thì có lẽ chúng ta cứ nên lo trước hết cho kỹ năng mang tính cơ bản và nền tảng mà cụ thể ở đây là giao tiếp giữa người bán và người mua đi đã.