r/tifu
u/tvtsf (25.2k points - x1 platinum - x3 golds - x5 silvers)
Hôm nay ôn lằn - Nấm thần chốn công sở 🙂
...
Chuyện cũng chẳng xảy ra vào hôm nay làm gì. Đó là một sự kiện của nhiều năm về trước.
Theo tích xưa kể lại, lĩnh vực kinh doanh nhà hàng là kiểu hay thường có dây mơ rễ má đến đường dây mua bán sử dụng chất kích thích các thứ. Rượu chè có cồn và cocaine là hai nhân vật tiêu biểu vơ-đét nhất trong dàn thần dược, một loại rít vào nhũn mẹ hết cả người ra, bèo nhèo bùng nhùng giãn cơ sau những ca trực mệt mỏi, loại kia hít vào phát người nẹt bô phành phạch, não nhảy số tưng bừng. Mấy loại khác sương sương cũng dễ tìm chứ không vất vả lắm.
Tôi từng là một cậu thanh niên Mỹ choai choai hippy, nôm na là cái dạng mấy thằng da trắng bện tóc lại thành từng lọn to vãi lồn như dây thừng quấn quanh quả thủ, kiểu mấy tay trong ban nhạc vừa chơi bass vừa chơi hàng phê trợn mắt ra ấy. Và thế là theo lẽ tự nhiên, tôi cũng không kém pheo ai, đâm nghiện lòi, ngày ngày chăm chỉ trồng nấm cắn tem, phê đều đều.
Bẵng một phát vài năm trôi qua, tôi lên đầu hai mươi, tốt nghiệp trường dạy nấu ăn và công tác tại một nhà hàng có đội ngũ nhân viện thuộc dạng ưu tú xuất sắc trong hoạt động tổ chức thi đua. Tôi dần dần thanh thản chấp nhận, an-phận.
Một hôm thứ sáu hiếm hoi nọ, tôi được tổ công tác cho phép nghỉ một buổi. Không bỏ qua cơ hội đó, tôi cà ngay đám bạn, lên kèo lê la cả ngày dài ăn nấm du hí. Đời người được đôi lần mấy khi đâu. Vèo cái đã mấy mùa lúa trổ bông, tôi chưa một lần đả thông tâm trí, và cũng ngần ấy mùa kiêng kị, chưa một dịp chị chị em em.
Hai giờ rưỡi trời trở hiu hiu, mỗi thằng bọn tôi cắn tầm 5 gram rưỡi lát nấm, trúng đậm, ngồi vắt vẻo chờ ngày khai mở tâm can, nắn xương bẻ khớp, thông tường vũ trụ, bay giữa ngân hà và vươn đến các vì sao. Đồ ngon chơi với bạn hiền, sự đời điên đảo chẳng phiền đến ta. Nhưng nấm niếc gì cũng tầm bốn lăm phút cả tiếng mới ngấm được, bú đồ chán rồi thì cả bọn kéo nhau bú cần chơi điện tử. Được bốn mươi phút sau, đang nhàn nhàn ngồi xoen xoét với cả hội thì bên nhà hàng gọi sang.
- Lô chú, thằng trực ca nay nấu nướng làm sao gọt mẹ vào tay sâu quá, em sang đây thế ca nó sớm sớm nhá.
Tôi thì cũng thuộc dạng nhân viên mẫn cán cần cù, nên cũng không văn vở gì, đáp:
- Vâng anh ơi, nửa tiếng nữa em đáp.
Nói xong, tôi dập máy. Thằng bạn nghiện quay sang, mặt cân cân:
- Dổi ôi đang vui mà dạ dạ vâng vâng gì đấy mày?
- Tao sang bên chỗ làm phát. Có thằng nào gọt vào tay rồi.
- Mười phút nữa mày lại vật ra đấy chứ làm liếc cái đéo gì được hả bạn tôi ơi?
- À ừ nhỉ... Tổ sư bố nó chứ địt mẹ mất lộc thật!!
Đen, đen quá đi mất, đen đến cái đèn cũng lôn. Tôi tặc lưỡi xen lẫn chút hoảng loạn, nhưng chợt nhớ lại ngày trước cũng có đứa vào hoàn cảnh này xong đứt gánh giữa đường do bad trip, nên cũng tự trấn an bản thân lại. Thôi lỡ phóng lao thì phải theo lao, tôi thả bộ đến bàn chấm công. Trước đi tôi trông hơi nát, vừa đáp nhà hàng thì thành nát hẳn hoi luôn. Đến nơi là chừng khoảng giữa sáu giờ với tám giờ ấy, lú quá không xác định được, mà xung quanh lại có tầm trăm rưỡi con người túm tụm trong cơn thần dược đang len lỏi vào từng hốc não của tôi. Thôi kì này có khi là toang, toang thật rồi các bạn hữu ạ.
Tôi vào hàng, hôm nay tôi sẽ đảm nhận khâu áp chảo cùng với một thanh niên đồng nghiệp hiểu ý nên chắc cũng chẳng cần nói năng gì nhiều. Tôi ngỏ ý nhận phần việc dễ dễ một chút, là kiểu lên chảo và bày biện, vì nếu để tôi nấu nướng thì nói không phải mê tín chứ chắc tôi tự thiêu khét mẹ thây mất, thực-sự.
Đang trong cơn cao trào, công việc hối hả tới tấp thì tôi phê, phê ngất ngư, phê lòi mắt, phê càng lúc càng đéo ngộ ra được tình hình, ma quỷ vãi lồn. Thuốc thang hư hết cả người, vừa phê vừa chạy đéo cười nổi luôn. Khung cảnh xung quanh cứ mờ mờ ảo ảo, trời đất dung hòa, vạn vật sinh sôi, cả thế giới như đang hô hấp toàn lực, vô cực cõi trần, bâng khuâng nguyệt nhật, hư hư thật thật, lỡ tay cháy trật là vạn vật hóa hư vô. Nhưng, dù thất điên bát đảo trong tâm trí, tôi vẫn tỏ ra là mình ổn, đéo dám nói ai, chỉ có càng lúc thuốc càng ngấm, nát và nẫu hơn gấp vạn lần.
Đến tầm bảy giờ, trong đầu tôi không định hướng, thế giới này cũng mông lung, bây giờ tôi đứng ở đây nhưng tâm hồn ở trên không trung. Đồ ăn cứ ra đều đều như vắt tranh, thằng bồi vừa thúc đốc mọi người, vừa tấm tắc khen khâu áp chảo làm nóng sao này cháy quá. Vâng, cháy khét mù.
Giữ mãi thì thôi, đéo còn sức nào mà cầm cự nữa. Đang tất bật thì tôi cười ré lên như xé bạt. Gian bếp quay sang nhìn tôi như dở hơi. Vừa cười, tôi cũng vừa cố rặn ra bài trình bày:
- Em đang ăn nấm mà bắt em vào làm giờ bay quá mấy anh éi...
Cả gian bếp nghe xong cười phá lên, nhốn nha nhốn nháo như vỡ chợ. Cái nơi truyền tin nhanh nhất chính là cái mồm. Người này kháo người kia, người kia kể người nọ, chẳng mấy chốc, cả đội ngũ nhân viên đem tôi ra chỉ trỏ cười cợt như trò đùa. Vui là thế, hân hoan là thế, xoẹt phát tin tức đến tai lão sếp. Lão tức tốc bắn vào gian bếp, mắt sáng quắc nhìn tôi một dạo, rồi quay sang hỏi quản lí:
- Nó nấu nướng gì được không?
- Nấu hơi bị ngon luôn mới hay đấy sếp.
- Thế kệ con mẹ nó đi, cứ ngon như thế cho tao nhờ, nhá.
Ừ thì thế là từ đấy dặt dẹo đến hết đêm, tôi vừa lú vừa nấu nướng nom cũng ra gì và này nọ lắm. Thuốc cũng tan và tiệc cũng tàn, cuối cùng thì hậu quả tưởng không sao mà hóa ra không sao thật, chẳng mấy ăn lồn gì nhiều. Quả là chỉ còn đọng lại kỉ niệm về một đêm say, tài vãi lồn.
...
DÀI QUÁ - LƯỜI ĐỌC: Quên mất đang bú đồ nên đi làm.
____________________
Link Reddit: https://redd.it/e03tge
____________________
Xem thêm bài dịch của mình tại: https://rdvn.page/user/100003665340881
Dịch bởi Lê Nhật Duy | https://rdvn.page/write
u/tvtsf (25.2k points - x1 platinum - x3 golds - x5 silvers)
Hôm nay ôn lằn - Nấm thần chốn công sở 🙂
...
Chuyện cũng chẳng xảy ra vào hôm nay làm gì. Đó là một sự kiện của nhiều năm về trước.
Theo tích xưa kể lại, lĩnh vực kinh doanh nhà hàng là kiểu hay thường có dây mơ rễ má đến đường dây mua bán sử dụng chất kích thích các thứ. Rượu chè có cồn và cocaine là hai nhân vật tiêu biểu vơ-đét nhất trong dàn thần dược, một loại rít vào nhũn mẹ hết cả người ra, bèo nhèo bùng nhùng giãn cơ sau những ca trực mệt mỏi, loại kia hít vào phát người nẹt bô phành phạch, não nhảy số tưng bừng. Mấy loại khác sương sương cũng dễ tìm chứ không vất vả lắm.
Tôi từng là một cậu thanh niên Mỹ choai choai hippy, nôm na là cái dạng mấy thằng da trắng bện tóc lại thành từng lọn to vãi lồn như dây thừng quấn quanh quả thủ, kiểu mấy tay trong ban nhạc vừa chơi bass vừa chơi hàng phê trợn mắt ra ấy. Và thế là theo lẽ tự nhiên, tôi cũng không kém pheo ai, đâm nghiện lòi, ngày ngày chăm chỉ trồng nấm cắn tem, phê đều đều.
Bẵng một phát vài năm trôi qua, tôi lên đầu hai mươi, tốt nghiệp trường dạy nấu ăn và công tác tại một nhà hàng có đội ngũ nhân viện thuộc dạng ưu tú xuất sắc trong hoạt động tổ chức thi đua. Tôi dần dần thanh thản chấp nhận, an-phận.
Một hôm thứ sáu hiếm hoi nọ, tôi được tổ công tác cho phép nghỉ một buổi. Không bỏ qua cơ hội đó, tôi cà ngay đám bạn, lên kèo lê la cả ngày dài ăn nấm du hí. Đời người được đôi lần mấy khi đâu. Vèo cái đã mấy mùa lúa trổ bông, tôi chưa một lần đả thông tâm trí, và cũng ngần ấy mùa kiêng kị, chưa một dịp chị chị em em.
Hai giờ rưỡi trời trở hiu hiu, mỗi thằng bọn tôi cắn tầm 5 gram rưỡi lát nấm, trúng đậm, ngồi vắt vẻo chờ ngày khai mở tâm can, nắn xương bẻ khớp, thông tường vũ trụ, bay giữa ngân hà và vươn đến các vì sao. Đồ ngon chơi với bạn hiền, sự đời điên đảo chẳng phiền đến ta. Nhưng nấm niếc gì cũng tầm bốn lăm phút cả tiếng mới ngấm được, bú đồ chán rồi thì cả bọn kéo nhau bú cần chơi điện tử. Được bốn mươi phút sau, đang nhàn nhàn ngồi xoen xoét với cả hội thì bên nhà hàng gọi sang.
- Lô chú, thằng trực ca nay nấu nướng làm sao gọt mẹ vào tay sâu quá, em sang đây thế ca nó sớm sớm nhá.
Tôi thì cũng thuộc dạng nhân viên mẫn cán cần cù, nên cũng không văn vở gì, đáp:
- Vâng anh ơi, nửa tiếng nữa em đáp.
Nói xong, tôi dập máy. Thằng bạn nghiện quay sang, mặt cân cân:
- Dổi ôi đang vui mà dạ dạ vâng vâng gì đấy mày?
- Tao sang bên chỗ làm phát. Có thằng nào gọt vào tay rồi.
- Mười phút nữa mày lại vật ra đấy chứ làm liếc cái đéo gì được hả bạn tôi ơi?
- À ừ nhỉ... Tổ sư bố nó chứ địt mẹ mất lộc thật!!
Đen, đen quá đi mất, đen đến cái đèn cũng lôn. Tôi tặc lưỡi xen lẫn chút hoảng loạn, nhưng chợt nhớ lại ngày trước cũng có đứa vào hoàn cảnh này xong đứt gánh giữa đường do bad trip, nên cũng tự trấn an bản thân lại. Thôi lỡ phóng lao thì phải theo lao, tôi thả bộ đến bàn chấm công. Trước đi tôi trông hơi nát, vừa đáp nhà hàng thì thành nát hẳn hoi luôn. Đến nơi là chừng khoảng giữa sáu giờ với tám giờ ấy, lú quá không xác định được, mà xung quanh lại có tầm trăm rưỡi con người túm tụm trong cơn thần dược đang len lỏi vào từng hốc não của tôi. Thôi kì này có khi là toang, toang thật rồi các bạn hữu ạ.
Tôi vào hàng, hôm nay tôi sẽ đảm nhận khâu áp chảo cùng với một thanh niên đồng nghiệp hiểu ý nên chắc cũng chẳng cần nói năng gì nhiều. Tôi ngỏ ý nhận phần việc dễ dễ một chút, là kiểu lên chảo và bày biện, vì nếu để tôi nấu nướng thì nói không phải mê tín chứ chắc tôi tự thiêu khét mẹ thây mất, thực-sự.
Đang trong cơn cao trào, công việc hối hả tới tấp thì tôi phê, phê ngất ngư, phê lòi mắt, phê càng lúc càng đéo ngộ ra được tình hình, ma quỷ vãi lồn. Thuốc thang hư hết cả người, vừa phê vừa chạy đéo cười nổi luôn. Khung cảnh xung quanh cứ mờ mờ ảo ảo, trời đất dung hòa, vạn vật sinh sôi, cả thế giới như đang hô hấp toàn lực, vô cực cõi trần, bâng khuâng nguyệt nhật, hư hư thật thật, lỡ tay cháy trật là vạn vật hóa hư vô. Nhưng, dù thất điên bát đảo trong tâm trí, tôi vẫn tỏ ra là mình ổn, đéo dám nói ai, chỉ có càng lúc thuốc càng ngấm, nát và nẫu hơn gấp vạn lần.
Đến tầm bảy giờ, trong đầu tôi không định hướng, thế giới này cũng mông lung, bây giờ tôi đứng ở đây nhưng tâm hồn ở trên không trung. Đồ ăn cứ ra đều đều như vắt tranh, thằng bồi vừa thúc đốc mọi người, vừa tấm tắc khen khâu áp chảo làm nóng sao này cháy quá. Vâng, cháy khét mù.
Giữ mãi thì thôi, đéo còn sức nào mà cầm cự nữa. Đang tất bật thì tôi cười ré lên như xé bạt. Gian bếp quay sang nhìn tôi như dở hơi. Vừa cười, tôi cũng vừa cố rặn ra bài trình bày:
- Em đang ăn nấm mà bắt em vào làm giờ bay quá mấy anh éi...
Cả gian bếp nghe xong cười phá lên, nhốn nha nhốn nháo như vỡ chợ. Cái nơi truyền tin nhanh nhất chính là cái mồm. Người này kháo người kia, người kia kể người nọ, chẳng mấy chốc, cả đội ngũ nhân viên đem tôi ra chỉ trỏ cười cợt như trò đùa. Vui là thế, hân hoan là thế, xoẹt phát tin tức đến tai lão sếp. Lão tức tốc bắn vào gian bếp, mắt sáng quắc nhìn tôi một dạo, rồi quay sang hỏi quản lí:
- Nó nấu nướng gì được không?
- Nấu hơi bị ngon luôn mới hay đấy sếp.
- Thế kệ con mẹ nó đi, cứ ngon như thế cho tao nhờ, nhá.
Ừ thì thế là từ đấy dặt dẹo đến hết đêm, tôi vừa lú vừa nấu nướng nom cũng ra gì và này nọ lắm. Thuốc cũng tan và tiệc cũng tàn, cuối cùng thì hậu quả tưởng không sao mà hóa ra không sao thật, chẳng mấy ăn lồn gì nhiều. Quả là chỉ còn đọng lại kỉ niệm về một đêm say, tài vãi lồn.
...
DÀI QUÁ - LƯỜI ĐỌC: Quên mất đang bú đồ nên đi làm.
____________________
Link Reddit: https://redd.it/e03tge
____________________
Xem thêm bài dịch của mình tại: https://rdvn.page/user/100003665340881
Dịch bởi Lê Nhật Duy | https://rdvn.page/write
Skype: longtth
Cellphone: (+84)0905-764-750
No comments:
Post a Comment