Search This Blog
Sunday, 9 August 2015
from hiepttb
Hồi nhỏ, nhà trồng nguyên đồi dứa, bé tí tẹo đã biết gọt dứa rồi. Cầm con dao chạy lên đồi chơi, thích quả nào liền hái xuống, gọt ăn quả đó, chả sợ đứt tay vì dao hay vì lá dứa.
Hồi nhỏ nhà nuôi ong. Bố bảo cứ đưa tay vào tổ ong đi, từ từ và thật nhẹ nhàng thôi thì sẽ không sao đâu. Dù trước đấy đã bị ong đốt vài lần, biết thế sẽ đau tới thế nào rồi, nhưng vẫn cứ thò nguyên cánh tay vào tổ ong. Bình tĩnh mà làm, đúng là không bị đốt thật.
Hồi nhỏ nhà trồng sắn dây nữa. Cái hố người lớn đào củ sắn dây sâu mấy mét, cũng dám nhảy xuống chơi dưới đó, chẳng một phút lo lắng sẽ không trèo lên được.
Vì hồi nhỏ suy nghĩ đơn giản, có đau cũng sẽ qua rất nhanh. Luôn luôn có người khác chịu trách nhiệm thay mình, đau sẽ có người lớn đưa đi băng bó, kể cả khi tự mình gây ra thì vẫn có các chị chịu mắng thay vì không biết trông em.
Giờ lớn rồi, làm gì cũg sợ.
Sợ ốm không ai chăm sóc, không ai đi làm kiếm tiền dùm.
Sợ bị thất bại, sợ xấu hổ, sợ khác người.
Sợ bị thương, đau đớn không gượng dậy nổi. Sợ làm đau người khác nữa.
Lớn rồi, cái gì cũng sợ, cũng e ngại, cũng phải đắn đo suy nghĩ. Làm người lớn thật nhàm chán.
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment