Lí ra có thể đọc xong từ năm 2014, nhưng lúc đó chả hiểu sao drop (mà drop lúc gần end mới cay, tầm 200 300 chương là end rồi), 2 năm sau mới có dịp đọc lại trọn vẹn.
Kinh điển, à không, kinh khủng.
Nếu bạn nghĩ Sở Hiên là đỉnh cao trí tuệ với mấy cái trò bày binh bố trận vặt, thì đọc bộ này bạn chỉ có ngợp. Bẫy ở khắp nơi, mỗi một lần main tính là một lần liên hoàn kế, rồi kế trong kế, phản gián kế các kiểu. Cho đến trường đại học (chủ thần), cũng chỉ là một bàn cờ của các sinh viên cấp cao. Năm 1 muốn thoát khỏi năm 2 chèn ép, năm 2 muốn thoát khỏi năm 3 điều khiển, năm 3 liều mạng tìm cách chống đối. Ân ân oán oán, chém chém giết giết, chỉ vì mong muốn được sống lâu hơn mà thôi.
Nhưng có thật là sống lâu hơn không ? Càng đọc, bạn sẽ càng nhận thấy sự bất đắc dĩ của Doãn Khoáng, sự lột xác tâm lý, từ một chàng trai thôn quê chất phác nhưng kiên định, trở thành một nhà cầm quyền uy nghi lạnh lùng, sau đó là một tên sát nhân máu lạnh giết người không chớp mắt. Đến một lúc nào đó, Doãn Khoáng bỗng dừng lại, hắn nhận ra bản thân hắn đã trở nên ghê tởm hơn bao giờ hết. Nhưng biết làm sao ? Muốn sống, phải ghê tởm.
Slogan của truyện là "Không có bữa cơm trưa nào miễn phí". Mọi hành động, mình nhắc lại, mọi hành động trong truyện đều mang một mục đích nào đó, trần truồng lợi dụng nhau. Thậm chí một cặp yêu nhau oanh oanh liệt liệt, vẫn có thể sinh ra vết nứt, bởi sâu trong thâm tâm, nàng chỉ muốn một cái ô dù, còn chàng chỉ muốn một phụ tá. Hai con người, sâu trong bản chất đã không tôn trọng nhau, vậy nên chỉ cần một cú gõ nhẹ, là tan vỡ.
Thế nhưng, bên dưới cái sự thật trần trụi ấy, là "cay đắng". Phải! Cay đắng vì một liều thuốc, đồng đội giết nhau. Cay đắng vì một lời nói, 2 con người như huynh đệ sẵn sàng đâm vào tim nhau. Cay đắng vì một đời cố gắng trốn tránh tử thần, cuối cùng lại phải ngậm bồ hòn làm ngọt, cười chào đón nó, vì sinh mạng của ngàn tỉ sinh linh còn lại. Vậy nên Long Ngạo Thiên, mạnh mẽ như thế, tuyệt phẩm như thế, cũng phải hóa điên.
Truyện dùng rất nhiều bẫy ngôn ngữ, thậm chí ca mạnh miệng nói rằng, bạn đọc đọc chữ đầu tiên, là đã đạp bẫy mất rồi. Không tin cứ đọc tới chương cuối là hiểu.
Gần 1300 chương, âm mưu quỷ kế chiến đấu oanh liệt, 10/10. Doãn Khoáng còn nuối tiếc, hắn còn quá trẻ, hắn còn quá nhiều việc muốn làm. Nhưng người đọc thì không. Bộ truyện lấp hết tất cả những hố có thể lấp, để lại một vài nuối tiếc nhỏ nhặt, bởi vì, bi kịch thì mới đi sâu vào lòng người được. Thật cay đắng a!
Kết, ca xin mượn câu này trong Tru Tiên.
"Thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu"
P.s: Truyện ăn mạnh 2 em (cùng lớp), 2 em yêu nhưng ko ăn, vợ (phi) có mấy đứa nhưng đều chết già. Em cuối ăn cho vui =)